Giáng sinh này bố mẹ sẽ tặng quà gì cho bé? Những món quà dưới đây sẽ là gợi ý thú vị cho gia đình bạn.

Quà tặng phat qua giang sinh truyền thống

Hàng quà tặng Noel rất phong phú và nhiều mẫu mã mới: Ủng, mũ, bộ đồ ông già Noel, thiên thần, người tuyết, ông già cầm gậy... bằng vải nhũ.

Một số sản phẩm lạ và đẹp như búp bê hình người tuyết được gắn trên lò xo, có thể lắc lư. Đặc biệt nhất là các mẫu ông già Noel có gắn bộ phận cảm ứng. Một số mẫu khi có người đi qua sẽ cất tiếng hát, chào hoặc cười bằng tiếng Anh. Với mẫu ông già Noel nhảy dù, nếu bé cười hoặc hắt xì thì ông già Noel sẽ bật dù và nhảy xuống.

[​IMG]

Ông già phat qua Noel có thể hát, thổi kèn... lắc lư mình rất sinh động

Ngoài ra còn có mẫu ông già Noel ngồi xích đu, ông già Noel vai mang quà đu dây, ông già Noel ngồi trên mặt trăng, ông già Noel đánh trống và chơi bản nhạc Jingle bells... Giá mỗi món từ 100.000-250.000 đồng. Ngoài ra mặt nạ ông già Noel cũng rất đáng yêu, tùy theo kích cỡ mà mỗi mặt nạ có giá từ 10.000-35.000 đồng.

Sách - món quà kì diệu cho tâm hồn trẻ

"Chuyện kể rằng có một "Gã khổng lồ hay sốt ruột", gã đã gỡ liền một lúc 24 tờ lịch để mong cho đêm Noel chóng tới. Gã lấy hết tivi của dân làng. Gã chỉ đồng ý trả lại tivi cho dân làng với điều kiện hàng đêm dân làng phải thay phiên nhau đến kể cho gã khổng lồ một câu chuyện cho đến tận đêm Noel . Thế rồi những câu chuyện vui đã khiến cả làng tập trung cùng gã khổng lồ lắng nghe và rồi chẳng ai còn thiết đến cái tivi nữa". (Trích "24 câu chuyện vui đón Nô - en").

[​IMG]

Sách cho đêm Noel sẽ là món quà hay cho bé

Với cùng một kết cấu gồm 24 câu chuyện nhỏ dành cho mỗi đêm từ Ngày mồng 1 tháng 12 đến đêm Nô- en 24 tháng 12, "24 câu chuyện vui đón Nô-en" và "Mùa Giáng Sinh diệu kì" đã làm nên một không khí Giáng Sinh đặc trưng. Nếu "24 câu chuyện vui đón Giáng Sinh" là những câu chuyện vui nhộn hài hước thì "Mùa Giáng Sinh diệu kì" là những câu chuyện cổ tích thần tiên về Nô- en vô cùng xúc động.

Tặng cho bé một quyển sách hay, cảm động và không kém phần vui nhộn, đọc cho bé nghe những câu chuyện Noel sẽ khiến bé thích thú.

Thị trường sách vẫn như mọi năm, những quyển sách như "Chuyện kể cho bé trước đêm Noel", "Những câu chuyện chờ đón Giáng Sinh" hay "Cuộc đời và những cuộc phiêu lưu của Santa Claus"... sẽ là gợi ý hay cho các mẹ.

Ngoài ra, những bộ truyện thiếu nhi dài kì như: Bộ truyện tranh Doremon hay những tuyển tập hạt giống tinh thần được bày bán nhiều tại các cửa hàng sách, truyện thiếu nhi cũng là món quà nhiều ý nghĩa.

Món đồ chơi yêu thích

Hẳn là bé sẽ đặc biệt thích một món đồ chơi nào đó, và đang hào hứng chờ đón đúng món quà đó cho đêm Giáng sinh?

[​IMG]

Bộ đồ chơi robo trái cây, hoặc đồ chơi gỗ lắp ghép sẽ khiến bé thích thú

Bé sẽ thích gì nào? Bé trai có thể rất say mê với Scooter, ôtô, canô, robot, tàu hỏa, bộ lắp ráp Lego, laptop dạy tiếng Anh, xe đua, máy bay, xe điều khiển, nhào lộn, tàu chiến, mô hình chiến hạm... Còn những đồ dành cho bé gái bao giờ cũng mềm mại hơn như búp bê, đàn, gấu bông Teddy.

Tại Hà Nội, phố Lương Văn Can và Hàng Mã là hai tuyến phố tập trung nhiều cửa hàng đồ chơi. Ngoài ra, bạn có thể đến các siêu thị, Tràng Tiền Plaza hay bất cứ shop đồ chơi trẻ em nào.

Còn ở Sài Gòn, con phố Hai Bà Trưng gần nhà thờ Tân Định bày bán nhiều đồ chơi. Tại nhà thờ Tân Định giá đồ chơi mềm hơn ngoài cửa hàng một chút.

Đêm tiệc Giáng sinh hoàn hảo với các món ăn

Mẹ nào khéo tay, hãy làm những chiếc bánh kem, bánh khúc cây thật ngon cho con nhé!

[​IMG]

Bánh khúc cây, hoặc socola có dấu ấn Noel sẽ đem không khí

Giáng sinh tới ngôi nhà bạn

Đây cũng là món quà Giáng sinh ý nghĩa dành cho bé và cả gia đình. Còn gì tuyệt hơn là việc, ngồi quây quần trong căn phòng ấm ấp, cùng ăn bánh đón Noel.

Socola, bánh kem... cũng sẽ là món quà hay cho bé. Các mẹ có thể mua bánh tại các quầy bánh lớn hoặc đặt bánh homemade.

Gợi ý các mẹ cách tặng quà khiến bé thích thú nhé!

Trong thế giới của bé, ông già Noel là một nhân vật kỳ bí và mang nhiều ý nghĩa. Vì thế một món quà do ông già Noel tặng bao giờ cũng mang lại sự bất ngờ thú vị cho con hơn so với việc được nhận từ bố mẹ. Có hai cách để con bạn có thể được nhận quà từ ông già Noel:

Cách 1: Bạn mua quà và bí mật để và một chiếc tất treo ở đầu giường hoặc giấu ở một chỗ nào đó để bé có thể tìm thấy. 12h đêm hoặc sáng sớm ngủ dậy bé sẽ được nhận quà với niềm tin rằng đó là món quà do ông già Noel tặng.

Cách 2: Dùng dịch vụ ông già Noel tặng quà. Bạn đặt quà và hẹn một giờ nhất định, người đóng giả ông nhà Noel sẽ mang quà đến tận nhà bạn để tặng bé, hát, kể chuyện và nói lời chúc Giáng Sinh an lành tới cả gia đình bạn. Nếu bạn muốn có những lời nhắn nhủ đặc biệt tới con mình thì chỉ cần nhắn trước với dịch vụ và ông già Noel sẽ chuyển lời tới bé.

Đêm Noel sẽ rất tuyệt vời với tâm hồn trẻ thơ, các mẹ hãy nhanh tay lựa chọn quà cho con nhé, Giáng sinh sắp tới rồi!


Giáng sinh này bố mẹ sẽ tặng quà gì cho bé? Những món quà dưới đây sẽ là gợi ý thú vị cho gia đình bạn.

Xem thêm : du lịch Đà Lạt ngày noel tại đây Giáng sinh này bố mẹ sẽ tặng quà gì cho bé? Những món quà dưới đây sẽ là gợi ý thú vị cho gia đình bạn.

Quà tặng phat qua giang sinh truyền thống

Hàng quà tặng Noel rất phong phú và nhiều mẫu mã mới: Ủng, mũ, bộ đồ ông già Noel, thiên thần, người tuyết, ông già cầm gậy... bằng vải nhũ.

Một số sản phẩm lạ và đẹp như búp bê hình người tuyết được gắn trên lò xo, có thể lắc lư. Đặc biệt nhất là các mẫu ông già Noel có gắn bộ phận cảm ứng. Một số mẫu khi có người đi qua sẽ cất tiếng hát, chào hoặc cười bằng tiếng Anh. Với mẫu ông già Noel nhảy dù, nếu bé cười hoặc hắt xì thì ông già Noel sẽ bật dù và nhảy xuống.

[​IMG]

Ông già phat qua Noel có thể hát, thổi kèn... lắc lư mình rất sinh động

Ngoài ra còn có mẫu ông già Noel ngồi xích đu, ông già Noel vai mang quà đu dây, ông già Noel ngồi trên mặt trăng, ông già Noel đánh trống và chơi bản nhạc Jingle bells... Giá mỗi món từ 100.000-250.000 đồng. Ngoài ra mặt nạ ông già Noel cũng rất đáng yêu, tùy theo kích cỡ mà mỗi mặt nạ có giá từ 10.000-35.000 đồng.

Sách - món quà kì diệu cho tâm hồn trẻ

"Chuyện kể rằng có một "Gã khổng lồ hay sốt ruột", gã đã gỡ liền một lúc 24 tờ lịch để mong cho đêm Noel chóng tới. Gã lấy hết tivi của dân làng. Gã chỉ đồng ý trả lại tivi cho dân làng với điều kiện hàng đêm dân làng phải thay phiên nhau đến kể cho gã khổng lồ một câu chuyện cho đến tận đêm Noel . Thế rồi những câu chuyện vui đã khiến cả làng tập trung cùng gã khổng lồ lắng nghe và rồi chẳng ai còn thiết đến cái tivi nữa". (Trích "24 câu chuyện vui đón Nô - en").

[​IMG]

Sách cho đêm Noel sẽ là món quà hay cho bé

Với cùng một kết cấu gồm 24 câu chuyện nhỏ dành cho mỗi đêm từ Ngày mồng 1 tháng 12 đến đêm Nô- en 24 tháng 12, "24 câu chuyện vui đón Nô-en" và "Mùa Giáng Sinh diệu kì" đã làm nên một không khí Giáng Sinh đặc trưng. Nếu "24 câu chuyện vui đón Giáng Sinh" là những câu chuyện vui nhộn hài hước thì "Mùa Giáng Sinh diệu kì" là những câu chuyện cổ tích thần tiên về Nô- en vô cùng xúc động.

Tặng cho bé một quyển sách hay, cảm động và không kém phần vui nhộn, đọc cho bé nghe những câu chuyện Noel sẽ khiến bé thích thú.

Thị trường sách vẫn như mọi năm, những quyển sách như "Chuyện kể cho bé trước đêm Noel", "Những câu chuyện chờ đón Giáng Sinh" hay "Cuộc đời và những cuộc phiêu lưu của Santa Claus"... sẽ là gợi ý hay cho các mẹ.

Ngoài ra, những bộ truyện thiếu nhi dài kì như: Bộ truyện tranh Doremon hay những tuyển tập hạt giống tinh thần được bày bán nhiều tại các cửa hàng sách, truyện thiếu nhi cũng là món quà nhiều ý nghĩa.

Món đồ chơi yêu thích

Hẳn là bé sẽ đặc biệt thích một món đồ chơi nào đó, và đang hào hứng chờ đón đúng món quà đó cho đêm Giáng sinh?

[​IMG]

Bộ đồ chơi robo trái cây, hoặc đồ chơi gỗ lắp ghép sẽ khiến bé thích thú

Bé sẽ thích gì nào? Bé trai có thể rất say mê với Scooter, ôtô, canô, robot, tàu hỏa, bộ lắp ráp Lego, laptop dạy tiếng Anh, xe đua, máy bay, xe điều khiển, nhào lộn, tàu chiến, mô hình chiến hạm... Còn những đồ dành cho bé gái bao giờ cũng mềm mại hơn như búp bê, đàn, gấu bông Teddy.

Tại Hà Nội, phố Lương Văn Can và Hàng Mã là hai tuyến phố tập trung nhiều cửa hàng đồ chơi. Ngoài ra, bạn có thể đến các siêu thị, Tràng Tiền Plaza hay bất cứ shop đồ chơi trẻ em nào.

Còn ở Sài Gòn, con phố Hai Bà Trưng gần nhà thờ Tân Định bày bán nhiều đồ chơi. Tại nhà thờ Tân Định giá đồ chơi mềm hơn ngoài cửa hàng một chút.

Đêm tiệc Giáng sinh hoàn hảo với các món ăn

Mẹ nào khéo tay, hãy làm những chiếc bánh kem, bánh khúc cây thật ngon cho con nhé!

[​IMG]

Bánh khúc cây, hoặc socola có dấu ấn Noel sẽ đem không khí

Giáng sinh tới ngôi nhà bạn

Đây cũng là món quà Giáng sinh ý nghĩa dành cho bé và cả gia đình. Còn gì tuyệt hơn là việc, ngồi quây quần trong căn phòng ấm ấp, cùng ăn bánh đón Noel.

Socola, bánh kem... cũng sẽ là món quà hay cho bé. Các mẹ có thể mua bánh tại các quầy bánh lớn hoặc đặt bánh homemade.

Gợi ý các mẹ cách tặng quà khiến bé thích thú nhé!

Trong thế giới của bé, ông già Noel là một nhân vật kỳ bí và mang nhiều ý nghĩa. Vì thế một món quà do ông già Noel tặng bao giờ cũng mang lại sự bất ngờ thú vị cho con hơn so với việc được nhận từ bố mẹ. Có hai cách để con bạn có thể được nhận quà từ ông già Noel:

Cách 1: Bạn mua quà và bí mật để và một chiếc tất treo ở đầu giường hoặc giấu ở một chỗ nào đó để bé có thể tìm thấy. 12h đêm hoặc sáng sớm ngủ dậy bé sẽ được nhận quà với niềm tin rằng đó là món quà do ông già Noel tặng.

Cách 2: Dùng dịch vụ ông già Noel tặng quà. Bạn đặt quà và hẹn một giờ nhất định, người đóng giả ông nhà Noel sẽ mang quà đến tận nhà bạn để tặng bé, hát, kể chuyện và nói lời chúc Giáng Sinh an lành tới cả gia đình bạn. Nếu bạn muốn có những lời nhắn nhủ đặc biệt tới con mình thì chỉ cần nhắn trước với dịch vụ và ông già Noel sẽ chuyển lời tới bé.

Đêm Noel sẽ rất tuyệt vời với tâm hồn trẻ thơ, các mẹ hãy nhanh tay lựa chọn quà cho con nhé, Giáng sinh sắp tới rồi!


Giáng sinh này bố mẹ sẽ tặng quà gì cho bé? Những món quà dưới đây sẽ là gợi ý thú vị cho gia đình bạn.

Xem thêm : du lịch Đà Lạt ngày noel tại đây
Categories:
Các giáo viên từ các trường học công nghiệp đến khi anh ta một ngày, ngồi trong góc của mình, và hơi thở cuộc sống vào trong đất bùn. Cô đứng và nhìn anh một lúc, không nhìn thấy, nhận được quan tâm, gần như vui mừng, như ông đã làm việc trên. Đối với Paolo, ông đã giải quyết vấn đề đó đã lảng tránh anh ta quá lâu, và có đôi mắt hoặc suy nghĩ không có gì khác. Khi ngón tay của mình chạy lên đất sét mềm, kim, băng ghế dự bị cứng, quần, thậm chí cả áo len mình, biến mất khỏi tầm mắt của mình, ra khỏi cuộc sống của mình, và ông nghĩ rằng chỉ trong những điều đẹp ông đã chế tác để thể hiện sự khao khát trong tâm hồn của mình, mà không có gì có thể tử hình. Sau đó, đột nhiên, nhìn thấy và tuyệt vọng, ông đã tiêu tan thành từng mảnh, và trở về trái đất và các chung cư.

Nhưng không phải với quần và áo len. Những gì giáo viên đã nhìn thấy ngày hôm đó đã thiết lập của mình để suy nghĩ, và chuyến thăm của bà dẫn đến một sự thay đổi lớn cho Paolo. Cô được gọi là vào ban đêm và đã có một cuộc nói chuyện dài với mẹ và chú của mình thông qua các phương tiện của các linh mục, người đã giải thích khi họ đến một nơi khó khăn. Bác Pasquale mất nhưng một phần nhỏ trong cuộc trò chuyện. Ông ngồi và gật đầu hầu hết thời gian, đảm bảo bởi sự hiện diện của các linh mục rằng đó là tất cả các bên phải. Người góa phụ đã khóc một việc tốt, và đã hơn một lần để có một cái nhìn tại các cậu bé, nằm dài khít giấu trong giường của mình trong phòng bên trong, hoàn toàn vô thức về các vấn đề nặng đó đã được quyết định liên quan đến anh ta. Cô trở lại lần cuối cùng lau khô nước mắt của cô, và đặt cả hai tay trong tay của giáo viên. Cô gật đầu hai lần và cười trong nước mắt của mình, và mặc cả đã được thực hiện. Chế độ nô lệ Paolo là kết thúc.

Người bạn của ông đến vào ngày hôm sau và bắt anh đi, mặc quần áo trong quần áo tốt nhất của mình, đến một trường học lớn, nơi có nhiều trẻ em, không phải người dân nước mình, và nơi ông đã nhận được vui lòng. Có hiểu ra mọi chuyện ngày hôm đó một cuộc sống mới cho Paolo, vì trong khay buổi chiều của mô hình đất sét đã được đưa vào, và lũ trẻ được nói đến nấm mốc trong đó các đối tượng đã được thiết lập trước đó. Giáo viên của Paolo đứng, và gật đầu tán khi những ngón tay nhỏ của mình chơi khéo léo với đất sét, khuôn mặt của mình tất cả thắp sáng lên với niềm vui ở loại kỳ lạ này của một trường học.

Sau đó, ông có một người bạn mới và trung thành, và, như ông đã làm việc đi, đặt toàn bộ tâm hồn trẻ của mình vào nhiệm vụ lấp đầy nó với hy vọng rạng rỡ, bạn bè khác, phong phú và mạnh mẽ, tìm thấy anh ta trong khu ổ chuột của mình. Họ mang trả lương tốt hơn công việc cho mẹ của mình hơn so với may quần cho áo len, và Bác Pasquale bỏ scows để trở thành một người khuân vác trong một lớn vận chuyển nhà trên West Side. Các gia đình ít di chuyển ra khỏi nhà cũ vào một chung cư tốt hơn, mặc dù không xa. Trái tim trung thành của Paolo bám vào khu phố nơi anh đã chơi và mơ ước như một đứa trẻ, và ông muốn nó để chia sẻ may mắn của mình, bây giờ mà nó đã đến. Khi ngày trôi qua, những người hàng xóm đã gọi ông là ít Paolo đến nói của ông là một người mà một ngày sẽ là một nghệ sĩ tuyệt vời và làm cho họ tất cả tự hào. Anh cười ở đó, và nói rằng bức tượng bán thân đầu tiên ông sẽ đập tan bằng đá cẩm thạch nên là các bệnh nhân của mình, mẹ trung thành; và rằng ông đã cho cô một cái ôm nhỏ, và nhảy ra khỏi phòng, bỏ rơi cô để chăm sóc anh ta với đôi mắt sáng lấp lánh, tràn ngập hạnh phúc.

Nhưng giấc mơ Paolo là có thức tỉnh khác. Những năm qua và mang lại những thay đổi của họ. Trong thanh niên nam tính người tiến lên phía trước như tên của mình được gọi là trong học viện, và đứng khiêm tốn ở bàn làm việc để nhận bằng tốt nghiệp của mình, rất ít người đã nhận ra sự ăn mặc rách rới ít người đã kéo bó cháy gỗ đến khu ổ chuột trong hẻm nhỏ, và thực hiện bữa ăn tối thùng Bác Pasquale của để đổ. Nhưng khán giả tụ tập để chứng kiến các bài tập bắt đầu biết tất cả, và chào đón anh với một sự chào đón nồng nhiệt mà nhớ lại cuộc đấu tranh đầu tiên của ông và thành công khó khăn-won của mình. Đó là ngày chiến thắng của Paolo. Danh dự lớp và huy chương là của ông ta. Bức tượng bán thân đã thắng cả hai đứng trong hội trường đăng quang với nguyệt quế, một phụ nữ nông dân Ý, với ngọt ngào, vẻ mặt hiền lành, trong đó có đọng lại những kỷ niệm của mắt bệnh nhân đã ru con ngủ trong những ngày cũ trong hẻm. Cô giáo của mình nói chuyện với anh, nói về ông, với niềm tự hào trong giọng nói và nháy mắt; nói dịu dàng của người mẹ già của ông về chung cư, công việc trung thành của mình, của nam tính trung thành từng là linh hồn và huy hiệu của thiên tài thực sự. Khi anh nói lời ông hoan nghênh sự giao thông của các nghệ sĩ trong ông vinh dự là tốt nhất và cao quý nhất trong những khát vọng của riêng mình, cảm xúc của khán giả tìm thấy tiếng nói một lần nữa. Paolo, đỏ mặt, đôi mắt đầy nước mắt hạnh phúc, tình cờ ra, ông biết không phải như thế nào, với giấy da thèm muốn trong tay.

Nhà cho mẹ của mình! Đó là một suy nghĩ trong tâm trí của anh khi anh đi về phía cây cầu lớn để vượt qua các thành phố của mình về nhà để nói với cô ấy niềm vui của mình, thành công của mình. Chẳng bao lâu sau cô sẽ không còn là người nghèo. Những ngày khó khăn đã qua. Ông có thể làm việc ngay bây giờ và kiếm được nhiều tiền, nhiều tiền, và thế giới sẽ biết và tôn trọng mẹ Paolo khi nó đã tôn vinh ông. Khi ông bước qua ngày mùa đông sương mù về phía sông, nơi đám đông chậm xô đẩy nhau ở lối vào cây cầu, ông nghĩ với lòng biết ơn của những người bạn đã làm mượt đường cho anh ta. Ah, không lâu sương mù và tuyết hơi tan! Huy chương mang theo nó một khoản trợ cấp đi lại, và ngay sau ánh sáng mặt trời của quê hương của mình cho anh và cô ấy. Ông nên nghe rửa lướt sóng trên bãi biển có nhiiều đá cuội và trong hang động sâu trong đó cô đã hát với anh ta khi một đứa trẻ. Nếu ông không hứa với cô này? Và nếu họ không có nhiều thời gian để cười rất vui mừng trước triển vọng, cả hai lại với nhau?
Categories:
Bên cạnh cốt truyện nghĩa trang trong khối tiếp theo là không có một điểm hoặc thở chỗ mở, chắc chắn không phải là một sân chơi, trong tầm tay của các khu ổ chuột đông đúc mà tuyệt vời mà nuôi dưỡng hơn một trăm nghìn lượt người, trẻ và già. Ngay cả những nghĩa trang đã bị đóng cửa trong bởi một bức tường gạch cao, vì vậy mà một cái nhìn thoáng qua của thảm cỏ trên gò cũ là chỉ được bắt qua cánh cổng sắt nhọn, chìa khóa để trong đó đã bị mất, hoặc bằng cách đứng trên ngón chân và craning cổ của một người . Người chết đã có tài khoản hơn, mặc dù họ đã bị lãng quên trong nhiều năm qua, so với trẻ em sống người nhìn rất buồn bã trên thiên đường nhỏ xuyên qua cánh cổng bị chặn, và đã đuổi của cảnh sát khi ông đến theo cách đó. Một cái gì đó giống như suy nghĩ này là trong tâm trí của Paolo khi ông đứng vào lúc hoàng hôn và nhìn chăm chú trong lúc những tia nắng vàng rơi xéo màu xanh lá cây, nhưng ông không biết điều đó. Paolo không phải là một nhà triết học, nhưng anh đã yêu vẻ đẹp và những điều đẹp, và ý thức của một nạn đói lớn mà không có gì trong thế giới nhỏ hẹp của mình để đáp ứng.

Chắc chắn không phải trong các chung cư. Nó đã cũ và ọp ẹp và tồi tệ, phù hợp với các khu nhà ổ chuột mà nó được hình thành một phần. Các minh oan được lột từ các bức tường, cầu thang đã được vá, và các cánh cửa bước dài kể từ khi đeo hoàn toàn đi. Thật khó để được phong nha ở một nơi như vậy, nhưng người góa phụ đã làm tốt nhất có thể. Phòng của cô là gọn gàng như đổ nát nói chung sẽ cho phép. Trên kệ nơi đồng hồ cũ đứng, hai bên là đồ sành sứ tốt nhất, hầu hết của nó bị nứt và vàng với tuổi, có giấy màu đỏ và màu xanh lá cây cắt trong sò điệp rất độc đáo. Tỏi và hành hung trong chuỗi trên cái bếp, và ớt đỏ lớn trong tinh bột nhỏ tại cửa sổ đã xuất hiện khá vui vẻ cho căn phòng. Trong góc, theo một bản in rẻ của Đức Trinh Nữ Maria với trẻ em, một đèn ngủ nhỏ trong một ly màu xanh luôn được giữ cháy. Đó là một loại chiếu sáng trong danh dự của Mẹ Thiên Chúa, qua đó bản chất đạo đức của góa phụ được biểu hiện. Paolo luôn luôn coi nó như là một chương trình rất long trọng. Khi anh nói lời cầu nguyện của mình, đôi mắt bệnh nhân ngọt ngào trong hình dường như để xem anh ta với một cái nhìn nhẹ khiến ông chuyển qua và đi ngủ với một tiếng thở dài của sự mãn nguyện. Anh cảm thấy sau đó rằng ông đã không hoàn toàn xấu, và rằng ông đã khá an toàn trong lưu giữ của họ.

Tuy nhiên, cuộc sống Paolo là không hoàn toàn không có điểm sáng của nó. Xa nó. Có những chuyến đi thường xuyên để các bãi chứa với tối Bác Pasquale, nơi luôn luôn có thể thao để có được trong đuổi theo những con chuột tràn ngập nơi, chiến đấu cho phế liệu và xương xén đã cứu thoát khỏi scows. Đã có rất nhiều trong số họ, và do đó in đậm đã được họ, đó là một người Ý già không còn có thể khai thác, được sử dụng để ngồi trên một kiện giẻ rách và ném mọi thứ vào họ, vì sợ rằng họ thực hiện ra toàn bộ cơ sở. Khi anh ta đánh một, phần còn lại ré lên và thoăn thoắt lướt đi xa; nhưng họ đã trở lại trong một phút, và ông già đã có bàn tay của ông đầy đủ khá gần như tất cả các thời gian. Paolo nghĩ rằng mình là một công việc vinh quang, như bất kỳ cậu bé có thể, và hy vọng rằng anh sẽ sớm cũ, quá, và cũng quan trọng. Và sau đó những người đàn ông ở lồng một thùng dây rất lớn vào đó giẻ rách từ thùng tro đã được nhồi, để được rơi vào sông, nơi thủy triều chạy qua chúng và thực hiện một số các bụi bẩn đi. Đó được gọi là rửa giẻ rách. Để Paolo đó là điều thú vị nhất trên thế giới. Điều gì nếu một ngày nào đó cái thùng nên đưa lên một con cá, một con cá thực sự, từ dòng sông? Khi anh nghĩ về nó anh ước rằng mình có thể ngồi mãi trên là chuỗi mảnh, câu cá với các rag lồng, đặc biệt là khi ông đã quá mệt mỏi khâu và lật, cả ngày dài.

Bên cạnh đó, đã có những ngày nghỉ thật sự, khi có một cuộc hôn nhân, một lễ rửa tội, hoặc một đám tang ở chung cư, đặc biệt là khi một em bé qua đời có cha áp đảo thuộc về một trong những lợi ích xã hội nhiều. Một ban nhạc kèn đồng là điều thích hợp sau đó, và toàn bộ khối mất một kỳ nghỉ để theo âm nhạc và xe tang màu trắng ra khỏi phường của họ vào tiếp theo. Nhưng giám đốc của tất cả các ngày lễ đến một năm một lần, khi ngày lễ thánh Rocco-thánh bảo trợ của ngôi làng nơi cha mẹ của Paolo đã sống, đã được tổ chức. Sau đó, một bàn thờ thực sự đẹp được dựng lên ở một đầu của sân, với ánh sáng và hình ảnh trên đó. Các lửa thoát ra phía sau trong toàn bộ hàng được trang hoàng với tờ, và thực hiện vào ban công đẹp trai, ghế -reserved, như nó được, -on mà những người thuê nhà ngồi và rất thích nó.

Một ban nhạc trong bộ đồng phục tuyệt đẹp chơi cả ba ngày trong sân, và những người đàn ông trong bộ quần áo kỳ nghỉ của họ bước lên, cúi chào, và vượt qua bản thân, và đặt món quà của họ trên các tấm đó trùng tên St. Rocco của, các saloon-thủ môn trong khối, người đã đứng dậy lễ kỷ niệm, đã đặt ở đó cho họ. Vào buổi tối, họ đặt ra chuỗi lớn của lửa bánh trên đường phố trong danh dự của vị thánh, cho đến khi cảnh sát can thiệp một lần và cấm đó. Đó là những ngày tuyệt vời cho Paolo luôn.

Nhưng niềm vui Paolo yêu thích nhất của tất cả là khi ông có thể nhận được ở một góc một mình, không có ai làm phiền anh, và xây dựng lâu đài và những việc làm của một số đất sét bị bỏ rơi hoặc vữa, hoặc cát ướt nếu không có gì tốt hơn. Các vật liệu nhựa mất hình dạng kỳ lạ của vẻ đẹp dưới bàn tay của mình. Đó là, nếu cuộc sống đã được bằng cách nào đó thổi vào nó bằng cách liên lạc của mình, và nó ra lệnh cho chính nó như là không ai trong số các chàng trai khác có thể làm cho nó. Những ngón tay anh đã nghiêng với thiên tài, nhưng anh không biết điều đó, cho công việc của mình chỉ trong một giờ. Anh ta đã giết nó ngay khi nó đã được thực hiện, để thử cho một cái gì đó tốt hơn. Những gì ông đã làm hài lòng không bao giờ anh-một trong những bằng chứng chắc chắn nhất mà ông có khả năng điều tuyệt vời, có ông chỉ được biết đến nó. Nhưng, như tôi đã nói, ông đã không.
Categories:
Nỗi buồn câm của họ lôi cuốn tôi, sau đó làm nhiệm vụ đêm trong văn phòng báo trên đường đi, và tôi đã cố gắng để giúp họ trong tìm kiếm của họ cho sự mất mát Yette. Họ chấp nhận sự giúp đỡ của tôi với lòng biết ơn, trustfully, nhưng không có cuộc biểu tình lớn. Cùng nhau chúng ta tìm kiếm các hồ sơ cảnh sát, bệnh viện, nhà xác, và đăng ký dài của con sông chết. Cô ấy không có ở đó. Sau khi đã chắc chắn về điều này, chúng tôi đã chuyển sang nhà thương của trẻ em. Chúng tôi đã có một mô tả của Yette gửi đến mỗi một người, với các nội dung liên quan đến minutest của mình và biến mất của cô, nhưng không có lời trở lại trong phản ứng. Một năm trôi qua, và chúng tôi đã buộc cuối cùng để cung cấp cho hơn tìm kiếm. Dường như tất cả các phương tiện tìm kiếm ra những gì đã trở thành của đứa trẻ đã bị kiệt sức, và tất cả cũng như đã thất bại.

Trong quá trình tìm kiếm lâu, tôi đã có dịp đi nhiều hơn một lần đến nhà của Lubinskys. Họ sống lên ba chuyến bay, trong một trong những doanh trại lớn mà cho đến cuối thấp hơn của Essex đường sự xuất hiện của một Canon màu đen sâu với vách đá cư dân sống ở tầng tất cả các con đường lên, họ canh gác cháy cho thấy giống như rất nhiều ngu si đần độn đỏ mắt qua đêm. Hội trường là sân bóng tối, và toàn bộ tòa nhà của viện cứ nghĩ như khu ổ chuột; nhưng trong căn phòng nhỏ ngột ngạt nơi pedler sống ở đó là, mặc dù tất cả, một bầu không khí của ngôi nhà mà đặt nó mạnh ngoài phần còn lại. Một trong những lần tôi sẽ luôn luôn nhớ. Tôi đã vấp trong, không suy nghĩ, khi bữa ăn ngày Sa-bát-đêm trước của họ. Những ngọn nến được thắp sáng, và các em thu thập được về bàn; là người đứng đầu, người cha, mọi dấu vết của sự nhút nhát, thu hẹp pedler của Mulberry đường bỏ qua một bên với việc mệt nhọc trong tuần, được gọi phước lành ngày Sa-bát sau khi ngôi nhà của mình và tất cả nó nuôi dưỡng. Tôi thấy anh ta quay lại, với một rung động của môi, để một ghế trống giữa anh và mẹ, và nó đã được sau đó mà tôi nhận thấy chiếc ghế cao của em bé, trống rỗng, nhưng vẫn giữ bao giờ chờ đợi cho người lang thang ít. Tôi hiểu; và sức mạnh của tình cảm gia đình bị đốt cháy với đức tin unquenched trong chung cư tối sau nhiều tháng thất bại mệt mỏi tôi đọc lịch sử của người kỳ lạ này đã ở mỗi đất và trong mỗi ngày đã chinh phục ngay cả những khu nhà ổ chuột với hy vọng nhà.

Nó đã không được hổ thẹn ở đây. Yette trở lại, sau khi tất cả, và con đường của nó đến gần là người lạ hơn tất cả phần còn lại. Hai năm dài đã trôi qua, và bộ nhớ của cô ấy và cô ấy từ lâu đã nhạt nhòa dần của Mulberry Street, khi, trong đại tu của một trong những ngôi nhà của trẻ em, chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi đã đi vận triệt để, đứa trẻ bật lên, như unaccountably như em đã làm bị mất. Tất cả những gì tôi từng biết về nó là cô đã được đưa ở đó, chọn của một số một trên đường phố, có thể, và, sau ít nhiều cuộc điều tra đã thất bại trong việc kết nối với các tìm kiếm của chúng tôi ở cuối dòng, đã bao gồm trong đàn chiên của họ trên một số cam kết chính thức, và đã ở đó. Không biết tên cô ấy, -Cô không thể nói nó chính mình, để được hiểu, -they đã cho cô một trong những lựa chọn của riêng mình; và do đó cải trang, cô có thể ở lại đó mãi mãi nhưng để có cơ hội may mắn là diễn viên của mình lên mặt đất một lần nữa, và cho cuộn chỉ để danh tính của cô cuối cùng. Thậm chí sau đó cha cô đã có gần như nhiều rắc rối trong việc chứng minh danh hiệu của mình đối với con cái như ông đã có trong tìm kiếm cô, nhưng cuối cùng thì anh đã làm cho nó tốt. Các choàng cô đã mặc khi cô bị mất chứng minh sự liên kết mất tích. Người bạn đời của nó vẫn còn cẩn thận đặt đi trong chung cư. Vì vậy, Yette trở lại để lấp đầy ghế trống tại hội đồng quản trị ngày Sa-bát, và đức tin của pedler là hợp lý.

Chip khác của tôi từ xoáy là một chàng trai nửa trưởng thành. Ông rơi vào văn phòng của tôi là nếu ra khỏi những đám mây, một ngày dài và bận rộn, khi, mệt mỏi và ra của các loại, tôi ngồi có nhu cầu giấy tờ của tôi và thế giới nói chung trong Halifax. Tôi đã không nghe thấy tiếng gõ, và khi tôi nhìn lên, đứng đó cậu bé của tôi, một mập mạp, vuông vai chàng trai, với giày da bò nặng và ngu si đần độn, trung thực đôi mắt, đôi mắt nhìn vào mắt tôi như thể với một câu hỏi họ sắp đặt, và sau đó đã cho nó lên, nhìn thẳng về phía trước, lãnh đạm, bình thản. Nó xảy ra với tôi rằng tôi đã nhìn thấy khuôn mặt trước đây, và tôi phát hiện ra ngay lập tức nơi. Các cán bộ của Hội Trợ Giúp của trẻ em, người đã mang lại cho anh giải thích rằng Frands-đó là của ông tên đã chăm sóc của xã hội năm tháng và hơn. Họ đã tìm thấy anh ta trôi trên đường phố, và, biết đi đâu mà tập trôi, đã đưa ông phụ trách và gửi ông tới một trong những chỗ nhà ở của họ, nơi ông đã được kể từ, làm việc vặt và nặng nề về cách ngu si đần độn của mình. Đó là nơi tôi đã gặp anh. Bây giờ họ đã quyết định rằng ông nên đi đến Florida, nếu ông sẽ, nhưng trước tiên họ sẽ muốn tìm hiểu điều gì đó về anh ta. Họ đã bao giờ có thể, ngoài thực tế là ông đã từ Đan Mạch. Ông đã đặt ngón tay của mình trên bản đồ trong phòng đọc sách, một ngày, và hiển thị chúng ở những nơi ông đến từ: đó là mức độ thông tin của họ vào thời điểm đó. Vì vậy, họ đã gửi cho ông để tôi nói chuyện với anh trong lưỡi của mình và xem những gì tôi có thể làm cho anh ta.
Categories:
Tôi không nghĩ bây giờ của những giáo điều thần học hay phân biệt đạo đức. Tôi đang xem xét vấn đề từ mỗi ngày đồng bằng quan điểm của cơ quan công an. Nó không phải là lỗi của tôi rằng một trong những điều đó là mất liên tục nhiều hơn bất kỳ khác trong một thành phố lớn là điều rất bạn sẽ tưởng tượng là an toàn nhất của tất cả trong việc giữ chủ nhân của nó. Tôi cũng không giả vờ để giải thích nó. Nó chỉ đơn giản là một trong những mâu thuẫn của cuộc sống đô thị. Trong hai mươi năm quen biết với cơ quan công an, tôi đã thấy tiền bạc, kim cương, chiếc quan tài, ngựa, và bồn tắm bơ mang lại ở đó và đi vào lưu giữ của nhân viên bất động sản như bị mất hoặc thất lạc. Tôi nhớ một sự cúi xuống phía trước toàn bộ, đá nâu, với những bước đi và lan can sắt tất cả hoàn thành, được đưa ra tại cuộc đấu giá, không có người nhận. Nhưng những đại diện đơn thuần của một lớp học mà như một toàn thể giữ vị trí của nó và sự bình an. Các em đã làm không. Người ta có thể bị cám dỗ để áp dụng các yêu cầu cũ về các chân cho họ nhưng đối với một hoàn cảnh trái ngược: thay vì nhiều trong số họ được tìm thấy hơn mất.

Hiệp hội Phòng chống tàn ác đối với trẻ em giữ tài khoản của thặng dư. Bây giờ nó có trên sổ sách của mình nửa điểm Jane Liệu và nhiều gấp đôi Richard bọc trứng, trong đó không có gì hơn bao giờ sẽ được biết đến hơn là họ đã được tìm thấy, mà là trên toàn bộ, có lẽ, tốt nhất đối với họ chắc chắn. Những người khác, sự mất mát, trôi dạt từ khu chung cư và trở lại, một loạt các hàng ngàn năm của năm. Hai Tôi đang nghĩ đến là trong số này, điển hình của tình trạng rối loạn.

Yette Lubinsky ba tuổi khi cô đã mất từ nhà Essex đường của mình, trong khu phố đó mà một khi các ủy viên cảnh sát suy nghĩ nghiêm túc của việc có các trẻ em được gắn thẻ với tên và số đường phố, để tiết kiệm chạy nước kiệu họ qua lại giữa đồn cảnh sát và trụ sở. Cô đã đi từ chung cư đến góc nơi cha cô giữ một lập trường, để cầu xin một đồng xu, và không có gì hơn được biết đến của cô. Vài tuần sau, một người hàng xóm xác định một trong những frocks nhỏ của mình như các trận đấu của một mặc bởi một đứa trẻ cô đã nhìn thấy lôi đi bởi một người đàn ông thô-tìm kiếm. Nhưng mặc dù Max Lubinsky, các pedler, và mẹ Yette của cắm trại trên các bước của Trụ sở cảnh sát sớm và muộn, lo lắng đặt câu hỏi mỗi một người đi vào và ra về con bị mất của họ, không có từ nào khác đã được nghe nói về cô. Dần dần nó đã là một câu chuyện cũ, và cả hai được coi như một trong những đồ đạc của nơi này. Mulberry Street có như vậy khác.

Họ là những người nghèo và không có bạn bè ở một vùng đất xa lạ, ngôn ngữ rất trong số đó là thuật ngữ với họ, như họ đã cho chúng tôi, nhút nhát trong lòng, và họ đã ra khỏi vai. Đó không phải là vô nhân đạo; ít nhất, nó không có nghĩa là phải. Đó là con đường của thành phố, với mỗi một cho chính mình; và họ chấp nhận nó, không than van. Vì vậy, họ vẫn tiếp tục buổi cầu nguyện của họ trên những bậc đá, trong cơn bão và thời tiết bằng, mỗi đêm lấy biến để xem tất cả đã qua. Khi nó là một cảnh sát với một đứa trẻ, như nó đã được nhiều lần giữa hoàng hôn và bình minh, là trên đồng hồ sẽ bắt đầu lên phút họ quay góc, và chạy đến gặp họ, háo hức quét khuôn mặt nhỏ, chỉ để trở lại , thất vọng nhưng không bỏ xuống, để bước trên đó khác ngủ, đầu trên đầu gối, chờ đợi giấy triệu tập để đánh thức và xem.
Categories:
Santa Claus đã đưa ra một chút bắt đầu với câu hỏi bất ngờ, nhưng kéo mình lại với nhau ngay lập tức.

"Tại sao, vâng," ông nói, "ông phải có được mất. Bây giờ bạn có tất cả phải chúng ta sẽ chỉ cần đi và xem chúng ta có thể tìm thấy anh ta. Bà McCarthy ở đây bên cạnh sẽ giúp bạn giữ ấm đun nước sôi và đèn đốt cho đến khi chúng tôi quay trở lại. Chỉ cần cho tôi nghe rằng trừu kêu cừu một lần nữa. đó là đúng! tôi cược rằng chúng ta sẽ tìm thấy papa. "Và họ đã đi ra.

Một giờ sau, khi ông -, the Magistrate, và người vợ tốt của ông đã được xem thất bại trong khâu giả mảng vớ nhỏ ở lò sưởi trong nhà của họ tốt lên thị trấn của họ, và nói về cuộc phiêu lưu của bà - với móc túi, có đến một chiếc nhẫn tại cửa chuông và thuyền trưởng của các thám tử được mở ra. những gì ông nói với họ tôi không biết, nhưng điều này tôi biết, đó là khi anh ấy ra đi the Magistrate danh dự đi với anh, và anh vợ vẫy chào bằng cách để chúng từ cúi xuống với đôi mắt ướt khi họ lái xe đi trong một chiếc xe ngựa vội vàng ra lệnh lên từ một ổn định màu sơn. Trong khi họ lái xe xuống thị trấn, vợ của Thẩm phán đã đi đến vườn ươm và ôm cô ngủ những người nhỏ bé, một sau khi khác, và giọt nước mắt giọt rơi trên má ấm áp của họ đã bị quét sạch tội lỗi của nhiều hơn một tội nhân trước, và trẻ em mỉm cười trong giấc ngủ của họ. Họ nói rằng trong nhân gian đầu óc đơn giản của Đan Mạch ở xa mà sau đó họ nhìn thấy thiên thần trong giấc mơ của họ.

Việc vận chuyển dừng lại ở Mulberry Street, trước trụ sở cảnh sát, và đã có vội vã lớn giữa các phóng viên, bây giờ họ chắc chắn của họ "trường hợp." Nhưng không có "công dân nổi bật" ra, thực hiện miễn phí bởi các thẩm phán, người đã mở tòa án tại văn phòng của thuyền trưởng. Chỉ có một người đàn ông thô-tìm kiếm với một khuôn mặt đỏ ửng, người mà không ai biết, và những người dừng lại ở góc đường và nhìn lại là một trong một giấc mơ và sau đó đi về phía đông, cách thuyền trưởng và người đàn ông của mình đã đi trên chuyến thám hiểm của họ personating không kém tôn vinh một nhân hơn santa Claus mình.

Đêm đó là Giáng sinh, trên thực tế, trong các chung cư phía sau "gần nhà ga," cho papa đã trở về nhà chỉ trong thời gian để chia sẻ trong cổ vũ của nó. Và không có một người đã làm nó với một ý chí tốt hơn, cho buổi tối Giáng sinh đã bắt đầu rất tệ là đêm may mắn nhất trong cuộc đời mình. Ông đã hứa hẹn về một công việc vào ngày mai trong túi của mình, cùng với một cái gì đó để giữ cho con sói từ cửa trong những ngày nghỉ. Ngày cứng của mình đã kết thúc, và ông cuối cùng để có cơ hội của mình để sống một cuộc sống trung thực. Và nó đã được thư của em bé để ông già Noel và những con cừu trừu kêu rằng đã làm tất cả, với sự hỗ trợ có thể của thuyền trưởng và trung sĩ. Đừng để chúng ta quên đi Sergeant.
Categories:
The Captain reo chuông của mình. Anh đứng quay lưng lại với các tù nhân khi người gác cửa bước vào. "Mang nó xuống," ông chỉ huy. Và cánh cửa sắt clanged một lần nữa phía sau làm tù binh.

Mười phút sau, các phóng viên đã được thảo luận trên con đường bản chất của "trường hợp" mà đêm hứa hẹn sẽ phát triển. Họ đã đường ống ra khỏi thuyền trưởng và một trong những người đàn ông đáng tin cậy của mình rời khỏi tòa nhà với nhau, ràng buộc phía đông. Họ có thể đã đi theo tất cả các cách, họ sẽ thấy họ có được ra khỏi xe tại Nineteenth Street, và đi về phía nhà ga, cẩn thận quét những con số của những ngôi nhà khi họ đi. Họ tìm thấy một cuối cùng trước khi họ dừng lại. The Captain tìm kiếm trong túi của mình và vẽ ra bức thư của em bé để Santa Claus, và họ kiểm tra số lượng dưới đèn khí. Vâng, đó là đúng. Cửa mở ra, và họ đã phải thông qua phía sau.

Up trong câu chuyện thứ ba ba mũi ít bị san phẳng so với khung cửa sổ, và ba cái miệng trẻ con thở peep-lỗ thông qua đó để giữ một Lookout cho các dự Santa Claus. Đó là lạnh, cho là không có lửa trong phòng, nhưng trong sốt của sự phấn khích trẻ em không phiền. Họ được ban cho tất cả sự chú ý của họ khi giữ peep lỗ mở.

"Bạn có nghĩ rằng anh ta sẽ đến?" hỏi những cậu bé có lâu đời nhất là hai chàng trai và một cô gái của Kate.

"Vâng, anh ấy sẽ. Tôi biết anh ấy sẽ đến. Papa nói như vậy," đứa trẻ trong một giai điệu của niềm tin cho biết.

"I'se đói quá, và tôi muốn con chiên của tôi," Baby Will nói.

"Chờ đợi và tôi sẽ cho bạn của chó sói," anh chị nói, và cô ấy đã đưa anh vào lòng cô. Cô chưa kịp bắt đầu khi có những bước trên cầu thang và một vòi nước trên cửa. Trước khi trẻ em nửa sợ hãi có thể trả lời nó đã được đẩy mở. Hai người đàn ông đứng trên ngưỡng cửa. Một mặc một chiếc áo khoác lông thú lớn. Em bé nhìn anh ngạc nhiên mở to mắt.

"Là bạn Santa Claus?" anh hỏi.

"Vâng, người đàn ông nhỏ của tôi, và là bạn Baby Will?" một giọng nói đó là chỉ cảm khác nhau từ người cha khắc nghiệt một bé Will đã nghe rất gần đây trong văn phòng của thuyền trưởng, nhưng rất thích nó.

"Xem. Điều này là dành cho bạn, tôi đoán," và ra khỏi túi rộng rãi lớn đến con cừu len và trừu kêu-ed phải tắt như thể nó là đồng cỏ của mình, trong đó ông đã ở nhà. Và cũng có thể bất kỳ cừu được nép nội dung tại một trái tim bé rất dồi dào hạnh phúc ít Will đã được sau đó, đứa con của một tên trộm mặc dù ông.

"Papa nói cho nó, và ông đã nói chuyện với Kate, quá, và tôi đoán cho tất cả mọi người," các ông già Noel không có thật nói, "và đó là tất cả đúng. Sled của tôi sẽ được ở đây trong một phút. Bây giờ chúng tôi sẽ chỉ nhận được để làm việc và sẵn sàng làm cho anh ta. Tất cả giúp đỡ! "

Trung sĩ phía sau bàn làm việc trong văn phòng thám tử có thể đã có một sự phù hợp đã, ông đã có thể chứng kiến goings-on trong đó chung cư phía sau trong giờ tiếp theo; và sau đó một lần nữa ông có thể không. Không có nói về những Sergeants. Cách mà phẳng nghèo đặt chính nó ra khỏi một bất ngờ khá đáng kinh ngạc. Nó không chỉ là một đám cháy đã được thực hiện và các phòng đựng thức ăn lấp đầy một cách phi thường nhất; nhưng một cây Giáng sinh thực sự mọc lên, ra khỏi sàn, như nó được, và đã được tìm thấy được tất cả besprinkled với vàng và các ngôi sao và cornucopias với sugarplums. Từ trên đỉnh của nó, mà không phải là cao hơn so với Santa Claus có thể dễ dàng tiếp cận, bởi vì trần nhà thấp, một con búp bê tuyệt vời, với mái tóc thực sự và với đôi mắt có thể mở và đóng cửa, nhìn xuống với cánh tay mở rộng để có Kate của nó mềm lòng sáp. Theo chi nhánh của cây duyệt tất cả các động vật đó đã đi vào và đi ra của Noah của Ark, và có trò chơi vinh quang của Messenger Boy và Ba Bad Bears, và mật ong bánh ngọt và táo kẹo, và một chút màu vàng chim trong lồng, và những gì không? Đó là vinh quang. Và khi trà ấm đun nước bắt đầu hát, khéo léo thao túng bởi các trợ lý của ông già Noel, người trên danh nghĩa đã được biết đến trong Mulberry Street Thám tử Sergeant Murphy, nó chỉ là quá đáng yêu cho bất cứ điều gì. Đôi mắt của bé phát triển rộng lớn hơn và rộng hơn, và Kate đã tỏa sáng với hạnh phúc, khi ở giữa của nó tất cả các cô đột nhiên dừng lại và nói: -

"Nhưng đâu là papa? Tại sao không tới?"
Categories:
Ông đã nhận rằng đến nay khi mắt của mình, chuyển vùng yên trên bàn làm việc, nghỉ ngơi trên các gói nhỏ lấy từ túi của kẻ trộm. Một cái gì đó về nó dường như để di chuyển anh ta với lãi suất đột ngột. Anh ngồi dậy và với tay lấy nó. Anh cảm thấy nó một cách cẩn thận hơn tất cả. Sau đó, ông mắn mở gói quà từ từ và vẽ ra một lông cừu. Nó có một dải ruy băng màu xanh về cổ của nó, với một cái chuông nhỏ treo trên nó.

Trung sĩ thiết lập cừu trên bàn làm việc và nhìn nó chăm chú cho tốt hơn hơn một phút. Có vẻ như nghiên cứu ra cơ chế của nó, anh kéo đầu nó và nó trừu kêu-ed. Ông kéo nó một lần nữa, và gật đầu. Sau đó, ông đã lên lá thư đã nhàu nát và mở nó ra.

Đây là những gì ông đọc, viết nguệch ngoạc trong tay chắc chắn của một đứa trẻ: -

"Deer Sante-Claas Pease sẽ không yer mang lại cho tôi một wat sjeep bas. Wonst Aggie đã giành chiến thắng. Một Kate muốn một offul Dollie. Trong reere 718 19th Street bởi các nhà khí. Bạn của bạn Will."

Trung sĩ đọc nó hơn hai lần rất cẩn thận và liếc qua trang ở cừu, như thể lấy chứng khoán và tự hỏi tại sao Dollie Kate là không có. Sau đó, ông đã lấy cừu và thư và đi đến cánh cửa của thuyền trưởng. Một cộc cằn "Vào đi!" trả lời tiếng gõ của mình. The Captain đã được kéo ra khỏi áo khoác của mình. Ông đã chỉ đến từ bữa ăn tối của mình.

"Thuyền trưởng", Trung sĩ nói, "chúng tôi thấy điều này trong túi của Black Bill người bị nhốt để chọn bà -. 'S túi một giờ trước Đó là một trường hợp rõ ràng Ông thậm chí không cố gắng để cung cấp cho họ. sự trơn trượt, "và ông đã đặt ra cừu trên bàn và đặt lá thư bên cạnh nó.

"Black Bill?" cho biết thuyền trưởng, với một cái gì đó của một sự khởi đầu; "các hòa nhau, bạn nói!" Và ông đã nhận được lá thư và đọc nó. Ông không phải là một penman rất tốt, được ít Will. The Captain thậm chí có một thời gian khó khăn hơn của nó so với trung sĩ đã đã làm ra thông điệp của mình.

Ba lần ông đã đi qua nó, đánh vần các từ, và mỗi lần so sánh nó với các triển lãm len đó là một phần của các bằng chứng, trước khi ông dường như hiểu. Sau đó, nó đang ở trong một giọng nói rằng sẽ có ít sợ hãi có rất nhiều anh có thể nghe thấy, với một cái nhìn đen dưới lông mày rậm của mình, rằng anh nói lời Trung sĩ "Lấy Bill lên đây!" Người ta gần như có thể đã dự kiến con chiên nhỏ màu trắng đã đưa đến gót chân của nó với sợ hãi vì đã nêu ra một cơn bão như vậy, có thể nó đã chạy ở tất cả. Nhưng nó cho thấy không có dấu hiệu của sự sợ hãi. Trên nó trái trừu kêu-ed khá lustily khi Trung sĩ cần phải có được một cách an toàn ra khỏi tầm nghe. Bàn tay của thuyền trưởng đã vô tình nghỉ ngơi trên đầu có lông trong việc đưa xuống thư. Tuy nhiên, Trung sĩ không đi khá xa. Anh nghe nó và cười toe toét.

Một cánh cửa sắt ở tầng hầm clanged và có bước trong hành lang. Người gác cửa mang lại Bill. Anh đứng ở cửa, ủ rũ phục tùng. The Captain ngẩng đầu lên. Đó là trong bóng râm.

"Vì vậy, bạn đang trở lại, phải không?" ông nói.

Kẻ trộm gật đầu.

The Captain uốn cong lông mày của mình khi anh ta và nói với tranh dữ dội đột ngột, "Bạn không thể giữ chân một tháng, có thể bạn?"

"Họ sẽ không cho tôi. Ai muốn một tên trộm trong lương của mình? Và những đứa trẻ chết đói."

Người ta nói kiên nhẫn đủ, nhưng nó làm thuyền trưởng nhăn tất cả như nhau. Họ là những lời của chính mình. Nhưng ông đã không cung cấp cho trong quá dễ dàng.

"Đói?" ông lặp đi lặp lại một cách khắc nghiệt. "Và đó là lý do tại sao bạn nhận được điều này, tôi cho rằng," và ông đã đẩy con cừu từ dưới báo rằng đã rơi vào nó một cách tình cờ và che đậy.

Tên trộm nhìn vào nó và đỏ mặt vào các đền thờ. Ông đã cố gắng để nói chuyện nhưng không thể. Khuôn mặt của mình làm việc, và ông dường như được bóp nghẹt. Ở giữa của cuộc chiến để làm chủ bản thân ông đã nhìn thấy thông điệp nhàu nát của con trên bàn làm việc. Đi một bước nhanh qua phòng anh giật lấy nó lên, dữ dội, quyết liệt.

"Thuyền trưởng", ông thở hổn hển, và phá vỡ hoàn toàn. Kẻ trộm cứng khóc giống như một người phụ nữ.
Categories:
Nó là hoặc chết đói, Captain. Tôi không thể có được một công việc. Thiên Chúa biết tôi đã cố gắng, nhưng không có một đề nghị, đó là không sử dụng. Tôi không phải là không tốt tại beggin '. Và-và-có các childer. "

Có một lưu ý tuyệt vọng trong giọng nói của người đàn ông đã làm cho Captain biến và tìm kiếm mạnh vào anh. Một ngăm đen, được xây dựng mạnh mẽ người đàn ông trong một chiếc áo khoác thô, và với điều đó trên khuôn mặt đen tối của mình mà nói rằng ông đã sống lâu hơn so với các năm của mình, đứng ở cửa của Văn phòng thám tử. Bàn tay anh nắm chặt mà tay nắm cửa lắc để núm rung trong tay anh, nhưng không phải với sự sợ hãi. Ông không lạ gì với nơi đó. Khuôn mặt đen của Bill đã nhìn ra từ Gallery của Rogues dài hơn hầu hết những người bây giờ có thể nhớ. The Captain nhìn anh qua trong im lặng.

"Bạn có tốt hơn không, Bill," ông nói. "Bạn biết những gì sẽ đến của nó. Khi bạn đi lên một lần nữa nó sẽ là lần cuối cùng. Và bạn đi lên, chắc chắn."

Người đàn ông bắt đầu nói điều gì đó, nhưng nghẹn ngào nó xuống và đi ra ngoài không nói một lời. The Captain đứng dậy và reo chuông của mình.

"Bill, người đã ở đây ngay bây giờ, là ra một lần nữa," ông nói với các sĩ quan đã đến cửa. "Ông ấy nói rằng đó là ăn cắp hoặc chết đói, và ông không thể có được một công việc. Tôi đoán anh ấy đúng. Ai muốn một tên trộm trong lương của mình? Và làm thế nào tôi có thể khuyên anh ta? Và tôi vẫn nghĩ rằng ông sẽ giữ thẳng nếu ông có cơ hội. Hãy cho Murphy để chăm sóc anh ấy và xem những gì anh ta đến. "

The Captain đi ra ngoài, kéo ác ở găng tay của mình. Ông là trong sự hài hước rất xấu. Các cảnh sát tại cửa Mulberry đường hầu như không có một cái gật đầu vui vẻ cho mình "Merry Christmas" khi anh đi qua.

"Wonder những gì vượt qua anh ta," anh nói, nhìn xuống đường phố sau khi anh ta.

Đèn xanh đã được thắp sáng và tỏa sáng khi vội vã sáu giờ đám đông từ các cửa hàng Broadway. Trong các tòa nhà kinh doanh lớn các cửa chớp sắt được kéo xuống và đèn đưa ra, và trong một thời gian ngắn chàng trai của các phóng viên rằng thực phiếu từ Trụ sở chính đến cơ quan báo trên đường phố là những người thuê nhà chỉ của khối. Một cảnh sát đi lạc dừng lại bây giờ và sau đó ở góc đường và khai thác các đèn sau phản tư với câu lạc bộ của mình khi ông nhìn xuống đường phố vắng vẻ và tự hỏi, như cái nhìn của mình nghỉ ngơi trên cửa sổ tối tăm của trưởng, làm thế nào nó cảm thấy có sáu ngàn đô la một năm và mỗi đêm đi. Trong Thám Văn phòng Trung sĩ đã đến ở tại roll-cuộc gọi kéo dài chính mình phía sau bàn và suy nghĩ của nhà. Ánh sáng của một cây Giáng sinh trong tiếp giáp Mott đường chung cư chiếu qua cửa sổ, và tiếng cười của trẻ em lẫn với vòi nước của đồ chơi trống. Ông kéo xuống khung kính để nghe rõ hơn. Như ông đã làm như vậy, một dự thảo mạnh mẽ quét bàn. Cánh cửa đóng sầm bên ngoài. Hai thám tử đến trong việc đưa một tù nhân giữa họ. Một người phụ nữ đi cùng với họ.

Trung sĩ kéo trong hồ sơ về phía anh một cách máy móc và nhúng bút của mình.

"Phí là gì?" anh hỏi.

". Chọn túi trong mười bốn đường phụ nữ này là người khiếu nại, bà -"

Tên là của một thẩm phán cảnh sát nổi tiếng. Trung sĩ nhìn lên và cúi đầu. Cái nhìn của ông đã ở tù, và một cái nhìn công nhận đưa vào khuôn mặt của mình.

"Cái gì, Bill! Vì vậy sớm?" ông nói.

Các tù nhân đã ủ rũ im lặng. Ông đã trả lời các câu hỏi đặt ra cho ông một thời gian ngắn, và đã được tìm kiếm. Túi sách bị đánh cắp, một gói giấy nhỏ, và một lá thư nhàu nát đã được đặt trên bàn làm việc. Trung sĩ chỉ nhìn thấy túi-book.

"Có vẻ xấu", ông nói với mày nhăn.

"Chúng tôi bắt gặp anh ta ở đó," giải thích với cảnh sát. "Đoán Bill đã đánh mất trái tim. Ông dường như không quan tâm. Thậm chí không cố gắng để có được đi."

Các tù nhân đã được đưa đến một tế bào. Silence giảm một lần nữa khi văn phòng. Trung sĩ thực hiện một vài đường màu đỏ trong giấy thấm và tiếp tục reveries của mình. Ông là không có tâm trạng để làm việc. Ông giang ghế gần cửa sổ và nhìn qua sân. Nhưng đèn có được đưa ra, tiếng cười của trẻ em đã chết đi. Trong số các loại tại ông hầu như không biết gì, ông dựa lưng vào ghế của mình, với hai bàn tay của mình dưới mặt sau của đầu. Dưới đây là đêm Giáng sinh, và ông tại bàn làm việc thay vì ra với những điều người phụ nữ mua cũ cho trẻ em. Ông nghĩ với một pang đột ngột của lương tâm của các xe trượt tuyết ông đã hứa sẽ cho Johnnie và đã quên. Đó là không may. Và điều gì sẽ Katie nói bất kỳ khi
Categories:
Người ngủ trên 03:35 cao đào tạo từ các cầu Harlem đã tỉnh táo cho một lần. Các ngủ là chiếc xe cuối cùng trong tàu, và đã thiết lập riêng của mình mà ngáy hàng đêm trong cùng hàng ghế, lẩm bẩm với inhospitality cố định của đi lại tại sự xâm nhập của một người lạ, và có mối quan hệ với Conrad, người chỉ huy Đức, người biết mỗi một trong số hành khách của mình và đánh thức anh ta lên tại nhà ga của mình. Các ngủ là duy nhất. Nó được điều hành vì lợi ích của những người đi xe nó, không cho công ty của. Nó không chỉ đặt chúng đúng cách; nó chờ đợi cho họ, nếu họ không có. Các dây dẫn biết rằng họ sẽ đến. Họ là những người đàn ông, chủ yếu là, với những ngôi nhà nhỏ hơn cầu, mà công việc đưa họ xuống thị trấn đến thị trường, Bưu điện, và các siêu thị sầm uất của thành phố lâu trước khi tiếng gà gáy lúc tảng sáng. Ngày bắt đầu ở New York vào tất cả các giờ.

Thông thường, ngủ là tất cả những tên gọi của nó, nhưng sáng nay nó là như xa như nó có thể được. Một bữa tiệc của những người trẻ tuổi, mới từ một hop láng giềng, đã đi trên tàu và điền vào cuối phía sau của xe. Bàn chân của họ vấp chưa khiêu vũ, và giật của waltz mới nhất trôi qua đào tạo giữa peals của tiếng cười và những tiếng la hét chút nữ tính. Các quy trừng mắt, bất mãn, ở chỗ lạ, không thể đi vào giấc ngủ. Chỉ yardmen đường sắt bỏ ra kịp thời khi họ bước vào. Của họ là đi xe ngắn nhất, và họ ít nhất có thể đủ khả năng để mất thời gian. Hai người đàn ông Ireland cũ, hai bên bữa ăn tối thùng của họ, nghiêm thảo luận về chiến dịch Henry George.

Trên khắp hành lang ngồi một nhóm ba ngoài-một người đàn ông trẻ, một cô gái, và một bà lão nhỏ với dòng chăm sóc và làm việc chăm chỉ vào mặt bệnh nhân của mình. Cô bảo vệ cẩn thận ba ô dù, một rất cũ và đã bị mờ một, và hai là bị mới và lụa, mà cô tổ chức trong lòng, mặc dù nó đã không mưa trong một tháng. Ông là một người trẻ tuổi có khả năng, cao và thẳng, với con mắt chu đáo của một học sinh. Mái tóc đen đã giảm gần đến vai, và chiếc áo khoác của mình đã có một cắt nước ngoài. Cô gái là một đứa trẻ tiêu biểu của thành phố, nhẹ nhàng và duyên dáng của hình thức, mặc hương vị tốt, và với một sáng, chiến thắng khuôn mặt. Hai trò chuyện bí mật với nhau, hay quên của tất cả các khác, trong khi mẹ, giữa chúng, gật đầu ngái ngủ trong chỗ ngồi của mình.

Một vụ nổ bất ngờ của ánh sáng trắng tràn ngập xe.

"Hey Chín mươi chín đường!" được gọi là các dây dẫn, và làm rung chuyển cửa. Những người đàn ông đường sắt giảm ra tình trạng lộn xộn, tất cả, nhưng một. Conrad lắc anh, và anh đã đi ra ngoài một cách máy móc, nháy mắt.

"Tám mươi chín tiếp theo!" từ cửa.

Tiếng cười ở cuối phía sau của xe đã chết hết. Những người trẻ tuổi, trong một tâm trạng yên tĩnh hơn, được ngân nga một bài hát tình yêu phổ biến. Hiện nay trên phần còn lại tăng kỳ hạn rõ ràng: -

Oh, hứa với tôi rằng một ngày nào đó bạn và tôi
Sẽ mất tình yêu của chúng tôi với nhau để một số bầu trời
Nơi chúng tôi có thể một mình và đức tin renew-

Kêu vang của đoàn tàu khi nó bay qua một chuyển đổi phần còn lại bị chết đuối. Khi bánh xe cuối cùng đã đập khi con ếch, tôi nghe thấy giọng nói của sinh viên trẻ, trong những điểm nhấn mềm mại của miền nam châu Âu: -

"WENN ich trong Wien war-" Anh ấy đã nói với cô ấy về nhà của mình và người dân của mình bằng ngôn ngữ của thời thơ ấu của mình. Tôi liếc qua. Cô ngồi nghe với đôi mắt nhen. Mamma chìm vào giấc ngủ ngọt ngào; tay cũ mệt mõi của mình một cách vô thức nắm chặt các ô trong lòng. Hai người đàn ông Ireland, định cư chiến dịch, đã giảm xuống ngủ, quá. Trong xe đông đúc hai đã một mình. Bàn tay anh tìm cô và gặp nó nửa chừng.
Categories:
"Hãy để rãnh đưa anh ta, nhân danh Thiên Chúa, Ngài có linh hồn của mình," bà nói, khoanh mình sốt sắng.

Một undertaker đã hứa sẽ đưa em bé trong ngôi mộ ở Calvary mười hai đô la và mất hai đô la một tuần cho đến khi nó đã được trả. Nhưng làm thế nào một người đàn ông có thể làm tăng hai đô la một tuần, chỉ với một đến ở trong hai tuần, và đi đến bác sĩ? Với một tiếng thở dài Mike Welsh đi cho "dòng" phải mịn theo cách của mình để rãnh trong Dòng của Potter, và sau đó ông Blake cho người chết-wagon. Đó là đi bộ khó khăn nhất của cuộc đời mình.

Và do đó, nó đã xảy ra mà người chết-toa xe dừng lại ở Cát Alley và ít John đã đi xe đầu tiên và cuối cùng của ông. Ngang nhỏ và một số trên hộp thông, cắt nắp bằng một cái đục, và lịch sử ngắn gọn của ông đã được đóng cửa, chỉ có bộ nhớ của cuộc sống ít còn lại cho Welshes để giúp họ chiến đấu chống lại một mình chiến đấu.

Vào giữa đêm, khi những kẻ chết đèn đốt lờ mờ ở dưới cùng của con hẻm, một cảnh sát đưa đến trụ sở cảnh sát một đứa trẻ khóc lóc, bị bỏ rơi được tìm thấy trong khu vực của một ngôi nhà Lexington Avenue của công dân, những người bàn giao cho cảnh sát. Cho đến khi tiếng kêu của nó được bao phủ trong các vườn ươm trên lầu cảnh sát với chai luôn luôn sẵn sàng, họ đến người mẹ mất con trong Cat Alley và làm nước mắt rơi nhanh hơn. Khi chết toa xe lái xe đi với tải vào buổi sáng, Matron Travers ra với cô bé mồ côi tại ngủ trong vòng tay của mình. Cô cũng bị ràng buộc đối với ông Blake.

Hai đã đi xe của họ trên thuyền cùng đứa trẻ sống, người mà không ai muốn, đến Đảo Randall, để được gia nhập với số lượng của nó trong quân đội của waifs của thành phố, mạnh mẽ và có khả năng chiến đấu theo cách của mình; người chết, những người mà trái tim của một người mẹ khao khát, để vị trí của nó trong mương tuyệt vời.
Categories:
Paolo ngồi bắt chéo chân trên băng ghế dự bị của mình, khâu đi cho cuộc sống thân thương. Anh mím môi và hơi say lên miệng của mình vào tất cả các loại hình dạng kỳ lạ với sự nỗ lực, vì nó là một nỗ lực. Ông là chỉ có tám, và bạn sẽ khó có thể tưởng tượng anh ta hơn sáu, khi ông ngồi có may như một thợ may ít sản; chỉ Paolo biết nhưng có một đường may, và đó là một khó khăn một. Tuy nhiên, ông đã tổ chức kim và cảm thấy cạnh với nó trong một cách khá trưởng thành, và kéo sợi chỉ như xa như cánh tay ngắn của mình sẽ đến. Mẹ anh ngồi trên một chiếc ghế bên cửa sổ, nơi cô có thể giúp anh khi anh đã vào một gầm gừ, -Như ông đã làm một lần trong một thời gian, mặc dù tất cả các ông có thể làm, -Hoặc khi kim đã được luồng. Sau đó, cô bỏ may của riêng mình, và, vỗ nhẹ đầu ông, cho biết ông là một cậu bé tốt.

Paolo cảm thấy rất tự hào và lớn sau đó, ông đã có thể giúp mẹ của mình, và ông đã làm việc thậm chí còn cẩn thận hơn và trung thành hơn so với trước, vì vậy mà các ông chủ sẽ tìm thấy không có lỗi. Những tiếng la hét của các chàng trai trong khối, chơi vịt-on-a-đá xuống trên đường phố, đến trong thông qua các cửa sổ đang mở, và anh cười khi nghe họ. Anh không ghen tị với họ, mặc dù ông thích cũng đủ để romp với những người khác. Ông là một tính khí nắng, nội dung với những gì đã đến; bên cạnh đó, bữa ăn tối của mình bị đe dọa, và Paolo đã có một sự thèm ăn tốt. Họ đã tỉnh táo một cách nghiêm túc, làm việc cho thân yêu cuộc sống-Paolo và mẹ của mình.

"Quần" cho chiếc áo len trong Stanton đường là những gì họ đã làm; người ở newyork ít cho trẻ em trai trong độ tuổi của Paolo. "Mười hai quần cho mười xu," ông nói, đếm trên đầu ngón tay của mình. Người mẹ mang lại cho họ một tuần một lần-một bó lớn mà cô mang về nhà cô đầu để có các nút đưa vào, mười bốn trên mỗi cặp, đáy bật lên, và một dải ruy băng khâu nhanh chóng để các đường nối trở lại bên trong. Đó được gọi là hoàn thiện. Khi công việc được nhanh và nó không phải là luôn luôn như vậy kể từ khi đã có các cuộc đình công như vậy thường xuyên ở Stanton Street-họ cùng nhau có thể làm cho tiền thuê nhà, và thậm chí nhiều hơn, như Paolo đã được học tập và nhận được một va li mạnh vào tuần kim theo tuần. Giá thuê là sáu đô la một tháng cho một căn phòng tồi tàn tầng hầm, trong đó đã hoàng hôn, ngay cả vào những ngày sáng, và một chút chổ núp bóng tối nơi mà nó luôn luôn nửa đêm, và khi có chỉ chỗ cho một chiếc giường của bảng cũ, không có nhiều hơn . Trong đó ngủ Paolo với chú của mình; mẹ mình làm giường của cô trên sàn của các "nhà bếp", như họ gọi nó.

Ba làm gia đình. Có được sử dụng là bốn; nhưng một đêm giông bão trong mùa đông cha của Paolo đã không trở về nhà. Các chú đến một mình, và những câu chuyện ông nói với các nhà làm nghèo trong tầng hầm tối hơn và drearier nhiều ngày hơn nó đã chưa được. Hai người đàn ông cùng làm việc cho một chủ quán trên scows. Họ đang ở trong phi hành đoàn đã đi ra ngày hôm đó để việc bán phá giá đất, xa bên ngoài bến cảng. Đó là một cuộc hành trình nguy hiểm trong một biển thô. Người Ý nửa đông lạnh bám vào đống lớn như vậy rất nhiều ruồi sợ hãi, khi sóng tăng và ném các scows cồng kềnh về, chạm lên nhau, mặc dù họ đã được xâu thành chuỗi trong một hàng dài phía sau kéo, một khoảng cách khá xa . Một biển rửa sạch hoàn toàn trên tàu đáy bằng trước và tăng gần khó chịu nó. Khi nó nổi thậm chí một lần nữa, hai trong số các phi hành đoàn đã mất tích, một trong số họ cha của Paolo. Họ đã bị cuốn trôi và mất, dặm từ bờ biển. Không ai nhìn thấy họ một lần nữa.

Giọt nước mắt của người đàn bà góa chảy cho chồng đã chết, người mà cô thậm chí không thể nhìn thấy đặt trong một ngôi mộ mà linh mục đã ban phước. Người cha tốt nói với cô về biển như một mẫu của Thiên Chúa rộng lớn, trên đó các cơn bão là mãi mãi tụng ca trong lời khen ngợi của ông mà những bí mật của độ sâu của nó được tiết lộ; nhưng cô nghĩ nó chỉ như là các tàu khu trục độc ác đó đã cướp cô của chồng, và những giọt nước mắt rơi nhanh hơn. Paolo khóc, quá: một phần vì mẹ anh đã khóc; một phần, nếu sự thật phải được nói, bởi vì ông không phải là để có một chuyến đi đến nghĩa trang trong các huấn luyện viên tuyệt vời. Giuseppe Salvatore, trong ngôi nhà góc, đã không bao giờ ngừng nói chuyện của chuyến đi, ông đã có khi cha ông qua đời, một năm trước. Pietro và Jim đã đi cùng, quá, và đã đi tất cả các cách phía sau xe tang với chùm lông đen. Đó là một vấn đề đau với Paolo, cho ông được ở trường ngày hôm đó.

Và sau đó ông và mẹ ông khô nước mắt của họ và đi làm. Từ nay trở đi có là có rất ít khác cho họ. Sự sang trọng của nỗi đau không phải là một trong số ít các khu chung cư xa xỉ mà Mott phố đủ khả năng. Cuộc sống của Paolo, sau đó, được sống chủ yếu với quần trên băng ghế dự bị cứng của mình trong các chung cư phía sau. Thói quen làm việc của ông đã được thay đổi bằng các công việc gia đình, mà ông chia sẻ với mẹ. Có các bữa ăn để có được, ít và đơn giản như họ. Paolo là nấu ăn, và không thường xuyên, khi một tòa nhà đã bị phá bỏ trong khu phố, ông cung cấp nhiên liệu là tốt. Đó là những ngày nghỉ của mình, khi ông đưa kim đi và foraged với những đứa trẻ khác, kéo dầm cũ và mang gánh nặng vượt xa năm của mình.

Nhân viên trốn học không bao giờ tìm thấy con đường của mình để chung cư Paolo để khám phá ra rằng ông không biết đọc, không biết viết, và, những gì đã được nhiều hơn, có lẽ sẽ không bao giờ học. Nó đã có ít sử dụng, cho các trường công lập ở vùng lân cận đã được đông đúc, và Paolo không có thể có được thành một trong số họ nếu ông đã cố gắng. Các giáo viên từ các trường học công nghiệp, mà ông đã tham dự trong một mùa giải ngắn gọn trong khi cha ông còn sống, được gọi là khoảng thời gian dài, và mang lại cho anh một lần một nhà máy, mà ông đặt ra trong cửa sổ làm vườn của mẹ mình và chăm sóc cẩn thận mãi mãi về sau. Các "vườn" có nằm trong một hộp tinh bột cũ, trong đó có vị trí của nó trên cửa sổ-sill kể từ khi cảnh sát đã ra lệnh lửa thoát được xóa. Đó là một nhà bếp, vườn rau, và hầu như tất cả các màu xanh lá cây có trong cảnh quan. Từ một hoặc hai cửa sổ khác trong sân có nhìn trộm búi của màu xanh lá cây; nhưng cây chẳng có ai trong tầm nhìn, không có gì nhưng trần quần áo cực của họ với ròng rọc, dây chuyền kéo dài từ mỗi cửa sổ.
Categories:
Người chết-toa xe dừng lại ở miệng của Cát Alley. Sắp tới của nó được thực hiện một chấn động giữa con cái trong khối, và Cảnh Sát Trưởng nhìn ra ngoài cửa sổ của mình trên đường phố, sự chú ý của ông bị bắt giữ bởi tiếng ồn. Ông thấy một chút thông quan tài mang vào hẻm dưới cánh tay của người lái xe, một bầy trẻ rách rưới theo sau. Sau một thời gian lái xe thực hiện nó ra một lần nữa, nhét nó vào xe, nơi có hộp khác như nó, và, đóng sầm cánh cửa, lái xe đi.

Một người phụ nữ mắt đỏ xem nó xuống các đường phố cho đến khi nó biến mất xung quanh góc. Sau đó, cô lau nước mắt của cô với tạp dề và bước vào.

Đó là chỉ bé Mary Welsh rằng đã chết, nhưng với cô con hẻm, không bao giờ vui vẻ trên sáng nhất của ngày, dường như vô vọng hoang vắng để ngày. Đó là tất cả những gì đã có. Con đầu lòng đã chết trong khi mọc răng.

Cát Alley là một minh họa trở lại sân của thuyết tiến hóa. Fittest tồn tại, và những đứa trẻ xứ Wales đã không nằm trong số họ. Nó sẽ là kỳ lạ nếu họ. Mike, người cha, làm việc trong một nhà máy Crosby Street khi anh ta làm việc. Nó là cần thiết để đặt nó theo cách đó, cho, mặc dù ông đã không được cho xuất viện, ông chỉ có một ngày làm việc của tuần này và không có gì cả tuần trước. Ông được một đô la một ngày, và một đô la ông đã giành được hai tuần qua những người vợ đã phải rút ra để trả cho bác sĩ với khi em bé rất ốm. Họ đã không có gì khác đến, và nhưng đối với tiền lương của người cha của bà Welsh, người sống với họ, thì sẽ có không có gì trong nhà để ăn.

Các bé đến ba tuần trước, ngay trong những khó khăn nhất của thời kỳ khó khăn. Đó là không bao giờ đủ mạnh để y tá, và sữa mua tại Mulberry Street không phải là cho trẻ sơ sinh phát triển trên người không đủ mạnh mẽ để đứng bất cứ điều gì. Little John không bao giờ tăng trưởng ở tất cả. Anh nằm trên gối của mình sáng nay như trắng và wan và nhỏ bé như ngày ông bước vào một thế giới mà không muốn anh.

Hôm qua, ngay trước khi ông qua đời, ông ngồi trên đùi của bà nội và cười và đông lần đầu tiên trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, "giống như ông đã talkin 'với tôi", ông bà già, với một nụ cười mà phải vật lộn khó khăn để giữ xuống một nấc. "Tôi cho rằng đó là một loại chuột rút vào trong," cô nói thêm, một lời giải thích của người mẹ của em bé trong tiếng cười Cat Alley.

Các mẹ đặt ra các cơ thể nhỏ trên bàn duy nhất trong phòng của họ, trong ít phiếu trắng duy nhất của nó, và bao phủ nó bằng một mảnh phế ren rèm để giữ cho khỏi ruồi. Họ không có băng, và không có tiền để trả cho một người quyết định mở cửa mộ nhỏ ở đồi Canvê, nơi em bé đầu tiên của họ nằm. Tất cả các đêm, cô ngồi bên quan tài ứng biến, những giọt nước mắt rơi âm thầm.

Sáng hôm sau và đưa người phụ nữ với cánh tay bị gãy từ khắp hội trường để ngồi cô ấy là thật đáng buồn hiển nhiên rằng việc chôn cất của trẻ em phải được đẩy nhanh. Đó không phải là tốt để nhìn vào khuôn mặt nhỏ và bàn tay bé vượt qua, và thậm chí cả mẹ nhìn thấy nó.
Categories: